Nguyễn Quang A: đi ngược lợi ích quốc gia
Còn nhớ cách đây khoảng hơn 2 năm, tôi bắt đầu tham gia vào việc viết blog chính trị sau khi đọc những bài viết “chối mắt” trên các trang của Xuân Diện, Bọ Lập, Bô shit,.. Lúc đó Nguyễn Quang A còn là một “ông kẹ” của làng “dân chủ” Việt với một “danh phận” khủng: Tiến sỹ nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS, đồng sáng lập Ngân hàng VP Bank, nguyên Chủ tịch Hội Tin học Việt Nam,… Ông này lúc đó thường xuyên có bài viết đăng trên các báo, thậm chí có một chuyên mục riêng trên báo Lao Động Cuối tuần. Lúc đó, dù chân ướt chân ráo bước vào nghề “phím chiến” này nhưng tôi cũng đã cảm thấy quá chối đối với những bài viết của ông ta nên đã lên tiếng đôi lần:
Không lâu sau đó, ông này bị mất chuyên mục riêng trên báo Lao động và cũng ít được báo chí đăng bài dần, có lẽ sau khi ông ta cầm đầu nhóm “Kiến nghị 72”. Từ đó não ông này ngày càng trượt dần khỏi quỹ đạo của khoa học, logic,… mà tiệm cận với lũ trẻ trâu với những bài viết, phát biểu thuộc dạng “ngu có tập luyện” mà gần đây nhất là những phát ngôn tại Geneva, nơi ông ta cùng bộ sậu qua để “phản biện đại diện của chính quyền Việt Nam về nhân quyền”:
“Tôi xin lưu ý rằng có một tổ chức rất lớn ở Việt Nam cũng hoạt động giống hệt như chúng tôi, tức là không chính thức và chưa có đăng ký bao giờ cả và tôi không gọi họ là bất hợp pháp đó là Đảng Cộng sản Việt Nam, 80 năm nay rồi hoạt động”
“Tôi không biết là ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có giới thiệu cho tôi được là đăng ký của Đảng Cộng sản Việt Nam với chính quyền ở chỗ nào hay không?”
“Thế thì, Đảng Cộng sản Việt Nam cũng chỉ là một tổ chức hoạt động phi chính thức, như các tổ chức xã hội dân sự phi chính thức bây giờ.”
Hành động đi ngược lợi ích quốc gia – Tác giả: MAI NGUYÊN
Mới đây, Báo cáo về tình hình bảo đảm quyền con người tại Việt Nam chu kỳ 2 trong khuôn khổ Cơ chế rà soát định kỳ phổ quát (UPR) đã được Hội đồng Nhân quyền LHQ thông qua với sự đồng thuận cao, không một ý kiến nào phản đối. Kết quả ấn tượng ấy khiến cho cái gọi là “chiến dịch vận động nhân quyền cho Việt Nam” kéo dài hai tuần đang diễn ra tại châu Âu nhân sự kiện này của một nhóm người tự gọi là “các nhà hoạt động dân sự từ Việt Nam”, cùng phát biểu của họ tại phiên họp UPR của LHQ, trở nên lạc lõng.
Ngay trước ngày diễn ra Phiên họp toàn thể của Hội đồng Nhân quyền LHQ hôm 20-6 tại Giơ-ne-vơ (Thụy Sĩ), nhóm này đã tới đây để bắt đầu chiến dịch. Thoạt nghe tưởng có gì to tát nhưng hành trang của họ mang theo tới châu Âu lại rất nghèo nàn. Điển hình là bài phát biểu nhạt nhẽo mà đại diện của họ đọc tại phiên họp. Nội dung của bài phát biểu sơ sài, không có gì hơn ngoài những lời lẽ quy chụp thiếu cơ sở, chung chung, kiểu như Việt Nam “vẫn tiếp tục vi phạm luật quốc tế và trong nhiều trường hợp còn vi phạm luật pháp của mình”. Người đọc phát biểu đã bôi nhọ chính quyền Việt Nam bằng việc kể ra một số cái tên như Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân hay blogger “Anh Ba Sàm” mà họ gọi là “tù nhân lương tâm” đang bị chính quyền Việt Nam giam giữ. Đây thực ra là những trường hợp đã vi phạm luật pháp Việt Nam và có các hành động gây tổn hại cho đất nước.
Chưa hết, trong khoảng thời gian thực hiện chiến dịch ở châu Âu, nhóm này cho biết sẽ gặp gỡ các cơ quan của LHQ cũng như phái bộ ngoại giao của các tổ chức quốc tế tại Thụy Sĩ, sau đó tới Bỉ để gặp cơ quan ngoại giao của EU. Họ cũng có kế hoạch tới một số nước châu Âu để thúc đẩy chính phủ những nước này quan tâm hơn nữa đến tình hình nhân quyền ở Việt Nam.
Mục tiêu mà họ đặt ra, thoạt nghe có vẻ tích cực, đó là đòi hỏi xây dựng môi trường xã hội dân sự lành mạnh ở Việt Nam, tự do lập hội, đoàn độc lập, sửa đổi các điều luật mà họ cho là vi phạm nhân quyền, kêu gọi tự do báo chí, tự do ngôn luận, hoặc sửa đổi hệ thống pháp luật để tiến tới bãi bỏ án tử hình. Nhưng kỳ thực đó chỉ là một chiếc “vỏ bọc nhung” dưới chiêu bài vì lợi ích người dân, vì tiến bộ xã hội, để che giấu những mưu toan, ý đồ xấu xa, đi ngược lại lợi ích quốc gia.
Không hiểu “một xã hội dân sự lành mạnh”, tự do lập hội, đoàn độc lập, đối với họ là phải như thế nào? Trong khi tại Việt Nam, quyền lập hội đã được bảo vệ bằng nhiều đạo luật và nhiều văn bản dưới luật. Số lượng các hội, đoàn thể được thành lập không ngừng gia tăng ở các cấp cùng hàng nghìn hiệp hội, câu lạc bộ hoạt động trong mọi lĩnh vực xã hội. Nhà nước Việt Nam đã tạo nhiều điều kiện để các tổ chức xã hội dân sự đóng góp tích cực trên các lĩnh vực xã hội, nhất là trong lĩnh vực từ thiện, nhân đạo. Ngày càng có nhiều tổ chức phi chính phủ nước ngoài được phép hoạt động hợp pháp tại Việt Nam.
Càng không thể hiểu hình thù của “tự do báo chí, tự do ngôn luận” đối với họ phải ra sao vì sự phát triển bùng nổ của báo chí tại Việt Nam thời gian qua không chỉ được chứng minh bằng những con số các ấn phẩm, các trang thông tin điện tử, đài phát thanh, truyền hình… gia tăng nhanh chóng, mà thực tế cho thấy, báo chí đã trở thành một diễn đàn rộng rãi của người dân, nơi mọi người có thể đóng góp ý kiến và phản biện với chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước và các cấp chính quyền. Báo chí cũng trở thành nơi bảo vệ lợi ích chính đáng của người dân, giám sát thực thi pháp luật…Vì vậy, báo chí ở Việt Nam đã và đang ngày càng phát huy vai trò là công cụ quan trọng trong bảo vệ và phát huy các giá trị quyền con người.
Như vậy, khó có thể hiểu khác mục tiêu của các hoạt động “kêu gọi nhân quyền, tự do” này nọ cho Việt Nam mà “các nhóm xã hội dân sự” đang tiến hành ngoài nhằm bôi nhọ uy tín của chính quyền trong nước, của chế độ xã hội và Đảng cầm quyền. Họ hô hào “tự do báo chí, tự do ngôn luận” theo cách của họ chỉ để dễ bề tuyên truyền thu hút, tập hợp lực lượng, lôi kéo đông người tham gia các hội, đoàn mà họ thành lập. Họ đòi hỏi một “xã hội dân sự lành mạnh” xuất phát từ động cơ không gì khác – đó là thúc đẩy hình thành thể chế chính trị “đa nguyên, đa đảng đối lập” ở Việt Nam, mà tiền đề là hình thành các tổ chức xã hội dân sự chính trị.
Là công dân Việt Nam nhưng lại có các hành động đi ngược lại lợi ích quốc gia, dân tộc như vậy, nên dù họ có “khoác chiếc áo nhân quyền”, gắn “mác” nhân sĩ, trí thức, luật sư ra quốc tế vận động cho Việt Nam thì liệu có còn đáng tin cậy hay không? Và không rõ họ lấy tư cách gì để ra thế giới vận động nhân quyền cho Việt Nam?
Cũng cần phải biết nhóm các nhà hoạt động dân sự gồm 4 nhân vật tới Giơ-ne-vơ tham dự Phiên họp toàn thể về UPR đại diện cho những nhóm xã hội dân sự nào. Điểm danh thấy có “No-U FC Hà Nội”, “No-U FC Sài Gòn” là những nhóm thời gian qua kích động các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc, gây rối an ninh trật tự và có các bài viết tuyên truyền, xuyên tạc về đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước, vi phạm luật pháp Việt Nam. Các nhóm còn lại như “Diễn đàn Xã hội Dân sự”, “Hiệp hội Đoàn kết Công nông Việt Nam”, “Hội Ái hữu tù nhân chính trị và Tôn giáo Việt Nam”… cũng có bề dày “thành tích” chống phá chính quyền Việt Nam.
Hơn nữa, trong khi họ tuyên bố rằng, không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào cơ chế UPR, đánh giá thấp hiệu quả của Hội đồng Nhân quyền LHQ thì họ lại đang lợi dụng chính cơ chế này để phủ nhận những thành tựu nhân quyền của Việt Nam. Họ cũng tuyên bố rằng “nhân quyền là vấn đề chúng ta tự quyết định, do chúng ta tự vận động… chứ không phải trông chờ vào sự hỗ trợ của quốc tế”. Nhưng họ lại đang làm cái việc là tới châu Âu thực hiện chiến dịch vận động nhân quyền cho Việt Nam, kêu gọi những nước này “tham gia nhiều hơn nữa vào tiến trình UPR” để gây sức ép với Việt Nam. Nghịch lý và mâu thuẫn trên cũng dễ hiểu, bởi “danh bất chính” tất “ngôn bất thuận”.